không bao giờ là khuất phục!


Ở lưng chừng thời gian...

Đôi bàn chân vẫn bước qua góc phố cũ , những dây hoa vẫn rủ xuống đường tội nghiệp, người đời vô tình giẫm lên, để rồi hằng đêm chị lao công lại miệt mài quét xác hoa gom đầy chiếc xe cũ kĩ... Phù du cho một cái nhìn...

Vẫn là mình đó thôi, nhưng sao nhịp đập trái tim có vẻ như chùng xuống thật rồi... Phải chăng mình đã mỏi mệt trên con đường yêu tít tắp chưa biết khi nao là ngày cuối cùng hạnh phúc... Phải chăng mình đã lững lờ khi mà trong lòng đã quá nhiều trầy xước, đôi bàn chân cũng đã ngại những ổ gà, ngại va vấp khiến mình đau...

Đêm vẫn trở về u buồn cùng ánh đèn hiu hắt... chẳng có điều gì có thể cứu được những nụ hoa khỏi tàn trong gió, đó là định mệnh của thời gian, bởi không ai sống bên ngoài quy luật tồn sinh được... Ta cũng đang trôi trong cõi buồn vui đó, rồi bỗng nhiên một hôm nghe lòng mình rệu rã... Trên môi ta chỉ thấy những nụ cười nửa miệng, đâu rồi giọng ha hả vui vầy mỗi lúc đùa vui... Bỗng dưng thấy mình lặng lẽ, buông thân xác vào cõi vô hồn để mặc những vần xoay... Bỗng dưng thấy đời mỏi mệt, chẳng còn thiết gì cả...

Thân ta bao nhiêu tuổi mà mệt quá kiếp người? Những lời than van trong trường hợp này có lẽ là vô duyên quá đỗi... Phải chăng đã đến lúc sợi dây phải đứt khi những cố gắng của ta đã quá sức với đôi tay? Phải chăng đã đến lúc ta buông xuôi tất cả cứ để theo lẽ tự nhiên... Chẳng phải cố gắng... Chẳng phải gượng cười... Chẳng phải buồn... Chẳng phải vui...ôi Gia đình... Tình yêu... Sự nghiệp...

Không.... Có lẽ là ta đang tự ma mị mình đó thôi... Có lẽ ta đã quá mỏi mệt và ta cần nghỉ ngơi sau tất cả những gì đã diễn ra... Ta đã gây ra nhiều thứ mà ta chưa giải quyết việc gì đến nơi... Mọi việc đang còn dang dở, vẫn còn đó quá nhiều món nợ mà ta chưa trả được... Ta không thể bỏ đi như một kẻ trốn chạy khi mà ngoài khơi sóng vẫn vỗ rì rào... Nhưng nếu đời biết rằng, ngay lúc này đây ta cần lắm một bờ vai để dựa... Dẫu chỉ là để ta ngủ một giấc dài không mộng mị, không rã rời sớm mai thức dậy...

Ở lưng chừng thời gian...

Ta đang chạy đua với thời gian mà ta biết là thời gian luôn là người cán đích trước tiên, bởi ta chẳng có gì còn thời gian thì có tất cả...

Ở lưng chừng thời gian...

Thật ra ta không thể sống ở lưng chừng thời gian, có điều do tâm trạng ta khiến ta nghĩ như vậy... Ta biết là ta đang mệt mỏi, ta cần một giấc ngủ thật dài để lấy lại sức lực và niềm tin để tiếp tục bước lên... Phía trước không phải là bầu trời mà là một bầu duyên nợ. Ta không có quyên lựa chọn món nợ nào cần trả trong bầu duyên nợ ấy, tất cả đều đến với ta tự nhiên như bản chất của cuộc sống vậy...

Ta biết hôm nay ta mỏi mệt, nụ cười cũng đã héo lâu rồi... Bàn tay cũng vời vợi lâu rồi, không có một điểm tựa để giữ những ngón tay đừng cụp xuống, trách chi cả bàn tay không rã rời... Trái tim cũng quặn thắt lâu rồi, có một vạch đích để chạm vào nhưng phía đón nhận vẫn biệt tăm, không trách được những giọt buồn nhỏ lệ đã rơi...

Ta biết hôm nay ta mỏi mệt, nhưng thời gian không lưng chừng bao giờ... Đêm nay ta sẽ gắng ngủ một giấc tròn, để sáng mai ra ta sẽ nghe tiếng chim thanh hơn trong lòng trời trong trẻo...nắng đẹp hơn trong những gợn mây màu... Ta sẽ thấy con đường bớt cô độc hơn vì vẫn còn đó những bàn chân của ai đã đặt, ta cứ bước lên để cảm nhận quá khứ cũng không hẳn thật buồn, để sống hết mình cho hiện tại và chờ phút giây hạnh phúc của tương lai...

Bởi thời gian không lưng chừng bao giờ nên ta vẫn là ta đó thôi... Đừng trách những phút ta ngã lòng vào yếu đuối, than vãn số phận mình với định mệnh ngàn năm...

Ngày mai thời gian sẽ thôi lưng chừng và trời lại sang, mang đậm màu hy vọng, yeah!!!

Comments :

0 comments to “không bao giờ là khuất phục!”

Đăng nhận xét