Đấu Trường và Cuộc Sống

Trên một bức tường cũ kỹ của một đấu trường cổ ở La Mã, người ta đã đọc được những dòng chữ sau : "Sai lầm luôn nên tránh nhưng nếu đã phạm phải sai lầm thì đó là điều cần thiết và không nuối tiếc."

Sự thành công hay chiến thắng không có nghĩa là không lần nào vấp ngã. Đó là minh chứng rằng người đó đã nếm trải thất bại rất nhiều lần. Nếu ai đó cho rằng mình chưa từng vấp ngã hoặc thất bại, thì điều đó sẽ là một tiên đoán chắc chắn cho một vấp ngã và thất bại lớn trong tương lai.

Vinh quang thuộc về những người chiến đấu trên đấu trường với khuôn mặt thấm đẫm nhuệ khí, bụi bặm, mồ hôi, máu và nước mắt.

Lòng tự hào thuộc về những con người chiến đấu dũng cảm không khoan nhượng, không lùi bước trước hiểm nguy, biết vượt qua nỗi sợ hãi và đớn đau của khó khăn. Họ hiểu rõ không có chiến thắng nào mà không có những đau thương khốc liệt. Sự vĩ đại chân chính luôn thuộc về những người can đảm bản lĩnh, sẵn sàng sống hết mình cho mục đích và có lúc biết quên mình cho sự mạo hiểm đúng lúc.

Những con người biết vượt qua khó khăn nghịch cảnh, thử thách, biết thay đổi tình thế, dám đương đầu với thách thức sẽ có được một tầm nhìn, phong cách, uy lực mới, đạt được vinh quang thực sự và xứng đáng được tôn vinh.

Song, lỡ trong lần cuối cùng họ thất bại, họ có thể ngã xuống như bao người khác, nhưng không ai đánh đồng họ với những kẻ hèn nhát - những con người mãi mãi không bao giờ nếm trải hạnh phúc thật sự của cả thất bại và chiến thắng, và sẽ không bao giờ trở thành một dũng sĩ chân chính.

"Trong những lúc khó khăn nhất của cuộc sống, đừng cố gắng trở thành một người thành công hay hạnh phúc, tốt hơn hãy trở thành một người có giá trị. (Albert Eistein) "

MUỐI


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già .Anh ta lúc nào cũng bi quan và fàn nàn về mọi khó khăn .Đối với anh , cuộc sống chỉ có những nỗi buồn , vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì .
Một lần , khi chàng trai than fiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ , người thầy im lặng lắng nghe , rôì đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ .
-Con cho thìa muối này hòa vào cốc nước , rồi uống thử đi !
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử , cốc nước mặn chát .Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước .
-Bây giờ con nếm thử nước ở trong hồ đi !
-Nước trong hồ vẫn vậy thôi , thưa thầy .Nó chẳng hề mặn chút nào -Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử .
Người thầy chậm rãi nói :
-Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn nó giống như thìa muối này thôi .Nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau .Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước, thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời .Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước , họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho bản thân mình !

I hope we are going to have possitive thoughts

Trong cuộc sống nếu: A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z tương đương với giá trị: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 thi:
- Làm việc tích cực chỉ là: H+A+R+D+W+O+R+K = 8+1+18+4+23+15+18+11 = 98%.
- Kiến thức vẫn chỉ là: K+N+O+W+L+E+D+G+E = 11+14+15+23+12+5+4+7+5 = 96%
- Hay là may mắn: L+U+C+K = 12+21+3+11 = 47%.
Vấn không phải!Để vươn đến đỉnh cao và để đạt đựơc sự tuyệt đối (100%) trong cuộc sống, điều thật sư giúp chúng ta vươn cao hơn, xa hơn chính là thái độ.
- Chỉ có thái độ là 100%: A+T+T+I+T+U+D+E = 1+20+20+9+20+21+4+5 = 100%
- Do you know?
-gieo suy nghĩ, gặt hành động
-gieo hành động, gặt thói quen,
-gieo thói quen, gặt tính cách,
Và gieo tính cách, gặt số phận!!!
Tương lai nằm chính trong tay và thái độ, cách suy nghĩ của bạn đó ^.^
Hy vọng những người bạn thân của t lun lun trong trạng thái tuyệt vời nhất, yêu đời( hay hát vu vơ rùi lại thích làm thơ hôhô..),lạc quan, tin tưởng vào chính mình, vào những điều tốt đẹp và hông quên làm mới bản thân( cái nè ko fải đua đòi, ăn chơi nhảy múa hay mắt xanh má hồng đâu ná…) để việc học hành chín cây, cho hoa thơm trái ngọt! Mọi việc trong cuộc sống đều êm đẹp, có thể ko như mơ mà fải biết đủ, thế là đủ, thế là hạnh phúc!!!

HOT HOT Đề thi TOEIC tổng hợp đây !

Các bạn vào đây download nhé : http://www.mediafire.com/?yynnxqy40il

có ai đó hok về nhà đc vào ngày này hok?



3/3 đến rùi, ngày hàn thực ấy mà, có bạn nào wen ngày này hok?
ngày này mà hok đc về nhà và măm bánh thì tiếc thật! vì đã là ngày Tết thì fai có một chút không khí tết chứ, vậy nên t cóp một chút vào đây nhá^^

Cứ độ mùng 3/3 âm lịch hàng năm, trong cái se lạnh của tết nàng Bân, người dân Việt Nam lại cùng nhau ăn một cái tết nguội – tục truyền gọi là tết Hàn Thực.

Từ trước đó hàng tuần, những bà mẹ Hà Nội ra chợ chọn mua gạo nếp, đỗ xanh, cân đường kính, trăm đường phên, đôi lạng vừng hạt, bột đao và không quên một lọ nước hoa bưởi hay dầu chuối. Ngày tết này chỉ cần có thế.

Trong buổi đêm ngày mồng 2/3 âm lịch, hoặc sớm hơn, có thể từ buổi chiều, người trong các nhà đã lo ngâm đỗ, xay gạo. Cối đá xay tay tuy hơi chậm, lại nặng nhọc, nhưng bột xay qua hai lần rất nhỏ và mướt. Nhà nào có nước giếng khơi trong hay nước mưa hứng tàu cau để lắng qua bể lớn, mà đem xay bột thì bột sẽ ngọt và thơm lắm đấy.

Có người đơn giản, vội vàng, không chịu tốn công xay bột nước, thì ra chợ mua sẵn bột khô về nhào nước, ủ qua một vài tiếng cho mềm. Nhưng mà hãn hữu lắm, bởi bột khô to cát, lại để qua hàng tháng trời, có khi hơn thế, thì lấy đâu ra cái mịn mềm, mướt mát, thơm tho của bột nước xay gạo mới. Tuy nhiên, gạo làm bánh trôi, bánh chay dứt khoát phải kén được thứ nếp cái hoa vàng, thứ gạo tròn hạt, đều tay, như các cụ khoe là nếp đếm trăm được. Ngặt lắm mới phải vời tới tang nếp quýt, thế mới có được hương thơm, sắc trắng cũng như độ dẻo mướt cho bánh.

Cái thức gạo chọn lựa xay bột đã cầu kì, tinh tế, âu cũng là ngấm cái cung cách ăn uống người Hà Nội, nhẹ nhàng mà kiểu cách. Nhưng sự tích về hai loại bánh này còn gây nhiều tranh cãi.

Theo huyền tích Việt thì chính Long Nữ vợ Kinh Dương Vương đã mang nghề trồng dâu nuôi tằm, dệt the, dệt lụa dạy cho dân Bách Việt và từ đó người Việt cổ đã biết dùng quần áo để che thân thay cho vỏ cây như hồi quốc sơ. Nhân dân Bách Việt biết ơn Nam phương Thánh mẫu nên khi bà qua đời được suy tôn là Bà chúa Tằm, bà chúa vùng Lĩnh Nam. Nam phương Thánh mẫu mất ngày mồng 3 tháng 3 nên ngay từ hồi đó cư dân Bách Việt đã chọn ngày mồng 3 tháng 3 là ngày Quốc lễ. Dân gian làm bánh Trôi bánh Chay dâng lên Thánh mẫu với tất cả lòng thành kính.

Thời Xuân Thu ở Trung Quốc, công tử Trùng Nhĩ (về sau là vua Tấn Văn Công) khi gặp cảnh hoạn nạn, đói quá, được Giới Tử Thôi cắt thịt đùi mình nấu dâng cho ăn. Sau mười chín năm phiêu bạt, Trùng Nhĩ lại được trở về nắm giữ Vương quyền nước Tần. Vua ban thưởng cho tất cả những người đã cùng nếm mật nằm gai, nhưng lại quên mất Tử Thôi. Tử Thôi cũng không oán giận gì (vì nghĩ việc giúp đỡ Trùng Nhĩ là một nghĩa vụ của kẻ bề tôi) và đưa mẹ vào sống ở núi Điền. Lúc vua nhớ ra, cho người tới mời mà không được, liền sai đốt rừng để Tử Thôi phải ra. Nhưng Tử Thôi không chịu và hai mẹ con cùng chết cháy. Hôm ấy đúng ngày mồng năm tháng Ba. Đau xót, vua sai lập miếu thờ trên núi và đổi tên núi đó là Giới Sơn. Người quanh vùng thương Tử Thôi nên hằng năm, từ ngày mồng Ba đến ngày mồng Năm tháng Ba (ba ngày) thì kiêng đốt lửa mà chỉ ăn đồ nguội đã nấu sẵn. Đến thời Lý Công Uẩn (1010 – 1225) thì dân Việt tiếp nhận nhưng mà nấu bánh trôi, chay.

Cho đến giờ, quá khứ đã quá xa xôi, là tục lệ của đất nước nào cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ biết rằng cách làm cũng như cách thưởng thức thì đâu cũng giống nhau. Nhất là người Việt Nam, mỗi lần ăn là một lần thêm Tết, gia đình quây quần đông đủ cùng nhau làm và thưởng thức. Cứ cho chín phần nếp, cho một phần tẻ, cùng lắm là cho đến non hai phần tẻ. Cho ít tẻ thì bánh dính và chảy, không thành hình tròn đẹp, cho nhiều tẻ thì bánh cứng, ăn dai.

Còn đỗ để làm nhân bánh, kén được giống đỗ tiêu hạt nhỏ nhưng thơm, được thứ đỗ lòng hơi xanh xanh là hay nhất. Ðỗ mỡ hạt to, lòng vàng, vo đãi thì nhanh, song kém đậm, kém thơm. Ðỗ được cho lên chõ hấp chín tơi, đem giã mịn, xào với đường kính trắng làm nhân bánh chay. Lạng đường, lạng đỗ thì tha hồ mà ngọt. Còn đường làm nhân bánh trôi phải chọn đường phên Dương Liễu, Cát Quế gói trong những tấm lá chuối khô buộc rơm vàng, đem ra chặt làm sáu, hay làm chín tuỳ theo nếp quen từng nhà. Mỗi viên nhỏ sẽ làm nhân cho một chiếc bánh trôi.

Bột nếp xay sau khi cho vào một chiếc túi vải thôi treo lên qua đêm, ít nhất cũng là qua 3,4 tiếng, bây giờ đã ráo nước. Bột được dỡ ra một chiếc mâm sạch, được nhào lại cho nhuyễn. Bây giờ đã đến giờ nặn bánh và luộc bánh, thời khắc đông vui, náo nhiệt nhất trong mỗi nhà. Nhân những lúc như thế này, bà thường dạy cháu, mẹ thường dạy con cách bẻ bột, vào nhân, luộc bánh sao cho vừa độ.

Nồi nước luộc bánh đã sôi bùng. Nhẹ tay lần lượt thả từng chiếc bánh một chứ không thể tiện tay đổ ào cả mẻ. Vì sẽ làm nước trong nồi lạnh đi đột ngột, dễ làm bở bột, vỡ bánh.Bánh chín vớt ra, được ngâm ngay trong nước lã đun sôi để nguội cho săn mình trở lại. Khi vớt bánh, bày bánh lên bát, lên đĩa, người nội trợ chấm thêm mấy hạt vừng trắng rang thơm trên mặt bánh, như thể rắc thêm lên bầu trời trong vắt những vì sao lấp lánh. Thế rồi, người ta chan vào bát bánh chay một chút chè đường quấy với bột đao hay bột sắn dây ướp hoa bưởi. Rồi tuỳ theo từng nhà, sẽ rắc thêm vài sợi dừa nạo nhỏ, hoặc dăm hạt đỗ xanh thổi chín mà còn nguyên hình hoa cau. Thế là bát bánh nom tựa như một đoá hoa cánh trắng, nhuỵ vàng được bao bọc trong một làn sương huyền ảo, mơ màng.

Mỗi dân tộc trên thế giới đều có những món ăn riêng để con cháu họ nhớ về cội nguồn. Người Nga có bánh mỳ và muối. Dân Mông cổ có thịt cừu và sữa dê. Người Pháp vùng Bordaux có rượu vang nổi tiếng. Người phương Tây đến Việt nam chỉ nhớ món phở và nhớ luôn bằng tiếng Việt, nhưng người Việt sang phương Tây chỉ nhớ mùi nếp, thơm phảng phất mà lâu tan. Họ sẽ thấy lại niềm yêu thương giống nòi “máu đỏ da vàng”, và hạt nếp dẻo vẫn đang âm thầm đoàn kết gắn bó chúng ta.

Mong rằng có bao nhiêu năm tháng có qua đi, cái hồn gạp nếp thơm hương làm nên bao thứ bánh chất đầy hồn dân tộc sẽ tồn tại mãi với thời gian, từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ nghìn năm trước đến nghìn năm sau. Khi còn người Việt trên trái đất này thì bánh trôi bánh chay vẫn mãi sẽ là biểu tượng của dân tộc, sự đoàn kết và trường tồn của đất nước có từ thuở sơ khai lập nghiệp.

(Theo Vietnamnet)

Có ai đó...

Có ai đó hỏi tôi rằng : “ Chỉ chú ý vào việc học thôi ấy có thấy nhàm chán ko?”
-T ko chú ý vào việc học mà t đang thể hiện sự quan tâm của mình đối với tương lai.
-Thế ấy nghĩ tương lai của ấy bao gồm những gì?
-Sự nghiệp, tình yêu và hạnh phúc...
-Chỉ thế thôi à?
-Ừ,với t thì chỉ có thế.
Có ai đó than phiền với tôi rằng : “ Lòng người là thứ ko đoán được ,t mệt mỏi quá”.
-T nghĩ lòng người là giấy.
-Giấy ư,có thể xé nát à.
-Nhẹ,tinh khôi nhưng khi đã nhàu nát rồi thì ko thể như ban đầu đc...
Có ai đó nói với tôi rằng : “Tim t có 4 ngăn nhưng t ko bít sắp xếp nên h nó đang làm t đau”
-…
-Tim ấy có bao nhiêu ngăn?
-1 ngăn.
-…
-Với t chỉ 1 ngăn là đủ.
-Thế ấy có xếp t vào trong đó ko?
-Ấy ko thể biết đc đâu^.^
Có ai đó khuyên tôi rằng : “ ấy đừng tỏ ra là người vô tâm nữa”
-…
-ấy làm thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm đấy.
-…
-Mở lòng ra ,chỉ hé một tý thôi, m sẽ thấy khác.
-T sợ…
-Đừng sợ,vì cạnh ấy còn có t mà…
Có ai đó...
Chỉ là một thoáng... lướt qua một cách vội vã, chóng vánh nhưng đã khiến tôi nghĩ suy nhiều...

Café sữa vs café đen

Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.

Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.

Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc

mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.



Con gái mà lại thích café đen.

Anh con trai nhưng rất thích café sữa.

Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư

vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.

Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác

ngọt ngào của sữa…



Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.

Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn

bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.

Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc

vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.

Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.

Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.

Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến

quán nước. Anh café sữa. Em café đen


Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với

anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.

Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em.

Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.

2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.

Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở

thích của em.

Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con

trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.

Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai

em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.

Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.


Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không

hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.

Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.



Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.

Em gọi café đen.

Anh gọi café sữa.

Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.

Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café

đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.


Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.

Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy

thích nó!”


Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống

café sữa…”

Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi

café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…


Café đen hay café sữa đều là café, phải không?

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao??? Trong cái ngọt có cái đắng, trong cái đắng có cái ngọt, đắng đắng ngọt ngọt!!!(

ước gì mình được như anh ý her.her.er..r)

không bao giờ là khuất phục!


Ở lưng chừng thời gian...

Đôi bàn chân vẫn bước qua góc phố cũ , những dây hoa vẫn rủ xuống đường tội nghiệp, người đời vô tình giẫm lên, để rồi hằng đêm chị lao công lại miệt mài quét xác hoa gom đầy chiếc xe cũ kĩ... Phù du cho một cái nhìn...

Vẫn là mình đó thôi, nhưng sao nhịp đập trái tim có vẻ như chùng xuống thật rồi... Phải chăng mình đã mỏi mệt trên con đường yêu tít tắp chưa biết khi nao là ngày cuối cùng hạnh phúc... Phải chăng mình đã lững lờ khi mà trong lòng đã quá nhiều trầy xước, đôi bàn chân cũng đã ngại những ổ gà, ngại va vấp khiến mình đau...

Đêm vẫn trở về u buồn cùng ánh đèn hiu hắt... chẳng có điều gì có thể cứu được những nụ hoa khỏi tàn trong gió, đó là định mệnh của thời gian, bởi không ai sống bên ngoài quy luật tồn sinh được... Ta cũng đang trôi trong cõi buồn vui đó, rồi bỗng nhiên một hôm nghe lòng mình rệu rã... Trên môi ta chỉ thấy những nụ cười nửa miệng, đâu rồi giọng ha hả vui vầy mỗi lúc đùa vui... Bỗng dưng thấy mình lặng lẽ, buông thân xác vào cõi vô hồn để mặc những vần xoay... Bỗng dưng thấy đời mỏi mệt, chẳng còn thiết gì cả...

Thân ta bao nhiêu tuổi mà mệt quá kiếp người? Những lời than van trong trường hợp này có lẽ là vô duyên quá đỗi... Phải chăng đã đến lúc sợi dây phải đứt khi những cố gắng của ta đã quá sức với đôi tay? Phải chăng đã đến lúc ta buông xuôi tất cả cứ để theo lẽ tự nhiên... Chẳng phải cố gắng... Chẳng phải gượng cười... Chẳng phải buồn... Chẳng phải vui...ôi Gia đình... Tình yêu... Sự nghiệp...

Không.... Có lẽ là ta đang tự ma mị mình đó thôi... Có lẽ ta đã quá mỏi mệt và ta cần nghỉ ngơi sau tất cả những gì đã diễn ra... Ta đã gây ra nhiều thứ mà ta chưa giải quyết việc gì đến nơi... Mọi việc đang còn dang dở, vẫn còn đó quá nhiều món nợ mà ta chưa trả được... Ta không thể bỏ đi như một kẻ trốn chạy khi mà ngoài khơi sóng vẫn vỗ rì rào... Nhưng nếu đời biết rằng, ngay lúc này đây ta cần lắm một bờ vai để dựa... Dẫu chỉ là để ta ngủ một giấc dài không mộng mị, không rã rời sớm mai thức dậy...

Ở lưng chừng thời gian...

Ta đang chạy đua với thời gian mà ta biết là thời gian luôn là người cán đích trước tiên, bởi ta chẳng có gì còn thời gian thì có tất cả...

Ở lưng chừng thời gian...

Thật ra ta không thể sống ở lưng chừng thời gian, có điều do tâm trạng ta khiến ta nghĩ như vậy... Ta biết là ta đang mệt mỏi, ta cần một giấc ngủ thật dài để lấy lại sức lực và niềm tin để tiếp tục bước lên... Phía trước không phải là bầu trời mà là một bầu duyên nợ. Ta không có quyên lựa chọn món nợ nào cần trả trong bầu duyên nợ ấy, tất cả đều đến với ta tự nhiên như bản chất của cuộc sống vậy...

Ta biết hôm nay ta mỏi mệt, nụ cười cũng đã héo lâu rồi... Bàn tay cũng vời vợi lâu rồi, không có một điểm tựa để giữ những ngón tay đừng cụp xuống, trách chi cả bàn tay không rã rời... Trái tim cũng quặn thắt lâu rồi, có một vạch đích để chạm vào nhưng phía đón nhận vẫn biệt tăm, không trách được những giọt buồn nhỏ lệ đã rơi...

Ta biết hôm nay ta mỏi mệt, nhưng thời gian không lưng chừng bao giờ... Đêm nay ta sẽ gắng ngủ một giấc tròn, để sáng mai ra ta sẽ nghe tiếng chim thanh hơn trong lòng trời trong trẻo...nắng đẹp hơn trong những gợn mây màu... Ta sẽ thấy con đường bớt cô độc hơn vì vẫn còn đó những bàn chân của ai đã đặt, ta cứ bước lên để cảm nhận quá khứ cũng không hẳn thật buồn, để sống hết mình cho hiện tại và chờ phút giây hạnh phúc của tương lai...

Bởi thời gian không lưng chừng bao giờ nên ta vẫn là ta đó thôi... Đừng trách những phút ta ngã lòng vào yếu đuối, than vãn số phận mình với định mệnh ngàn năm...

Ngày mai thời gian sẽ thôi lưng chừng và trời lại sang, mang đậm màu hy vọng, yeah!!!